hạc tân đam mỹ

Read Phúc hắc cuồng nữ: khuynh thành triệu hồi sư 4 from the story Phúc hắc cuồng nữ: khuynh thành triệu hồi sư by mew_ngoc_th2405 with 4,613 reads. triều, hắc Tác giả: Fmare. Thể loại: Đam Mỹ, Sắc. Nguồn: wattpad.com/user/lamvuteam. Trạng thái: Full. Couple: Phát tình trung khuyển công x Mạnh miệng thân mềm thụ. Thể loại: đam mỹ, sắc,18+. Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa một em thụ thân dẻo dai dạy Yoga cùng với anh trung khuyển công hàng ngày "đóng cọc". Độc Tôn Tam Giới , chương 1529 của tác giả Lê Thiên cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Danh sách chương. Chương 1: Jung bánh đậu lần đầu lên thành phố. Chương 2: Vương tử dưỡng thành nhớ (Ký sự dưỡng vương tử) Chương 3: Chậc chậc ~ ~ Sức mạnh của tình yêu a~. Chương 4-1: Những thứ kia đối với Internet là chuyện nhỏ ~ ~. Chương 4-2: Những thứ kia đối với Internet là chuyện nhỏ ~ 2. Chương 5: Sơ thiệp bl. *Ủng hộ chút tiền mua nước ,xin gởi vào tk :+Lê Thị Mỹ Tuyên - Ngân Hàng Vietcombank :0531002471325chi nhánh bình thạnh - tphcm .+Lê Thị Mỹ Tuyên - Ngân Hà mimpi naik mobil truk bersama teman togel. Diệp Tân gặp Tôn Thanh Hạ lần đầu tiên vào 3 năm trước. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã thích năm trước, Diệp Tân còn là một sinh viên đại học năm tư sắp tốt nghiệp. Hàng năm vào lễ tốt nghiệp, trường học đều mời một danh nhân nổi tiếng trong thương giới đến diễn thuyết, mà năm đó lại rất may mắn mời được Tôn Thanh sánh với một Diệp Tân bình thường, Tôn Thanh Hạ đứng trên đài cao rạng rỡ như ánh mặt trời, hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ của đám sinh viên. Bài diễn thuyết của Tôn Thanh Hạ hoàn toàn ngẫu hứng, tuy ngắn gọn, nghe qua như không đi đúng trọng tâm, nhưng thực chất rất vững vàng hùng hồn, hoàn toàn là lời thật là đối với Diệp Tân, giọng nói của Tôn Thanh Hạ so với bài diễn thuyết kia lại có lực hấp dẫn đáng sợ gấp vạn Thanh Hạ có giọng nói trầm ấm đầy từ tính, du dương êm tai, làm cậu không khỏi liên tưởng đến bức tranh thủy mặc treo trên hành lang phòng học, dòng thác nước đổ từ trên núi xuống, uyển chuyển trong có lẽ, thứ càng khiến cậu không thể rời mắt chính là đôi mắt đầy ý cười ngồi của cậu không tốt lắm, quanh đi quẩn lại chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt của người trên đài, cũng may khoảng cách không quá xa, đủ để cậu nhận ra ý cười trêu chọc ẩn trong đôi mắt đào hoa ấy, để rồi trái tim bất giác cuộn sóng nhộn nhạo. Cậu như bị vòng xoáy trong đôi mắt của hắn quấn chặt, không thể thoát Tân nghĩ thầm, thực sự quá sức đẹp trái tim như có dòng thác đổ, róc rách róc rách không lúc người bên cạnh đang đắm chìm trong mị lực của Tôn Thanh Hạ, cậu vội lấy ra di động, lưng ưỡn thẳng che khuất người ngồi phía sau, để điện thoai giữa khe hở của hai người ngồi hàng trước, len lén chụp một tấm tiếc, vừa kết thúc bài diễn thuyết Tôn Thanh Hạ đã rời đi, cậu không có cơ hội chụp thêm tấm ảnh nào nữa, chờ đến khi buổi lễ tốt nghiệp chấm dứt, trong trường học nào còn bóng dáng của đó về sau, Diệp Tân không còn cơ hội gặp gỡ Tôn Thanh Hạ, cũng may báo chí, TV không thiếu gì tin tức liên quan đến hắn, cậu cũng lưu lại được rất nhiều ảnh chụp rõ ràng khuôn mặt hắn, nhưng vẫn không xóa bỏ tấm ảnh mờ mờ tự tay chụp kia. Bởi trong ngần ấy năm, sự tồn tại của nó như là một lời nhắn nhủ, người này từng xuất hiện chân chân thực thực trước mặt cậu, không phải chỉ trong học cấp ba, Diệp Tân đã comeout việc mình thích đàn ông với cha mẹ Diệp, lần này, cậu tiếp tục đem chuyện thích Tôn Thanh Hạ nói ra, nhị vị phụ huynh trầm mặc hồi lâu, lúc sau cha Diệp vỗ nhẹ vai cậu, bình tĩnh chấp nhận sự thật nói “Con thấy thích là được rồi”.Nói vậy nhưng ông vẫn thầm thở dài, người như Tôn Thanh Hạ…..sợ rằng mối tình đầu của con trai không thể có kết quả qua cơ duyên xảo hợp, năm trước cha Diệp bất ngờ nhận được một tấm thiệp mời, mà người gửi thiệp ký tên Tôn Quốc Hồng____ là cha Tôn Thanh gia chắc chắn chẳng có mối liên hệ thân cận gì với Tôn gia, tấm thiệp mời này khiến người ta khó hiểu, cha Diệp cũng không thể không xốc lại tinh thần chuẩn bị ứng tướng mạo đến khí thế Tôn Quốc Hồng đều thuộc dạng trầm ổn, thoạt nhìn nghiêm nghị, nhưng nói chuyện lại rất khiêm tốn lễ độ. Khi ông nói ra ý muốn muốn Diệp Tân gặp mặt Tôn Thanh Hạ, cha Diệp liền hiểu rõ, ông khó có cách từ ra nhà họ Tôn đã điều tra Diệp gia, hoặc có lẽ là điều tra Diệp Tân, làm đủ bước chuẩn bị, nhưng dù ông bất mãn thế nào thì vẫn phải nghĩ cho Diệp Tân thích Tôn Thanh vậy, đó là lý do ông không thể cự người ra nước ngoài du lịch đã được vài ngày Tôn Thanh Hạ như thời thanh niên mới yêu cực kỳ ấu trĩ, luôn tìm cớ đụng chạm sờ soạng Diệp Tân, đến tối liền đè cậu lên giường chiến đấu. Cường độ vận động mạnh liên tiếp nhiều ngày khiến Diệp Tân có chút ăn không một quán cà phê ngồi xuống, Diệp Tân như được cứu rỗi, ỉu xìu hỏi “Em mệt quá, anh không mệt sao?”Tôn Thanh Hạ gọi một cốc cà phê, lại gọi cho Diệp Tân một ly nước ép trái cây, cười lắc đầu. Hắn nói “Mai chúng ta trở về, em còn muốn mua gì không?”“Hả?” Diệp Tân choáng váng, “Nhanh vậy à? Không phải nói…..” lịch trình ngày kế sẽ đi thuyền ra đảo sao?“Trong công ty có vài chuyện quan trọng cần xử lý.” Diệp Tân chưa nói hết câu đã bị Tôn Thanh Hạ ngắt Tân lập tức rơi vào dòng suy nghĩ miên man, lại có chút mất ngày trước cậu thấy Tôn Thanh Hạ đặt mua một chiếc đồng hồ đeo tay cực kỳ đắt tiền, trong lòng tự cho rằng hắn muốn tặng mình, kết quả hiện tại không chờ được quà, ngược lại là một câu ngắn gọn “Về nhà”.Tuy chuyện tặng đồng hồ là cậu tự mình đa tình, nhưng cậu không ngờ phải về nhà nhanh như thế, còn còn chưa cùng Tôn Thanh Hạ chụp chung một tấm hình nào mà. Chỉ có một tấm hình đối với cậu hiện tại mà nói đã không đủ thỏa mãn.“….Em có thể chụp cùng anh một tấm hình không?” Cậu không dám nhắc tới chuyện ở lại chơi thêm vài ngày, sợ làm lỡ chính sự, thầm nghĩ muốn thực hiện nguyện vọng nho nhỏ Thanh Hạ bỏ thanh đường vào trong cốc cà phê, cười nhìn cậu “Em hôn anh một cái, anh sẽ đồng ý chụp”.Diệp Tân mặt đỏ cảm thấy lúc hai người tiếp xúc thân mật nhất không phải khi làm tình, mà là hôn môi. Cho nên lúc ở trên giường, cậu đặc biệt hy vọng thời gian Tôn Thanh Hạ hôn cậu có thể càng kéo dài càng tốt, có đôi khi cậu cũng sẽ chủ động muốn hôn, khiến động tác của đối phương càng thêm ra không ngờ muốn chụp một tấm ảnh thôi còn có thể hôn thêm một cái. Quả thực là cầu còn không được, lòng tràn đầy vui phía đối diện, Diệp Tân rời đến vị trí bên cạnh Tôn Thanh Hạ, đảo mắt một vòng chú ý người xung quanh, sau đó mặt đỏ bừng hôn lên moi hắn một cái, xúc cảm ấm áp khiến tim cậu đập dồn dập, không thể dứt được, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, vươn đầu lưỡi liếm môi Tôn Thanh giác quá tuyệt vời, Diệp Tân lâng lâng nghĩ, cậu lén hé mắt nhìn trộm Tôn Thanh Hạ, cuối cùng vẫn lui ra, tỏ ra vô cùng thỏa mãn, sự thất vọng ban nãy đã sớm bay đầu Tôn Thanh Hạ chỉ định trêu chọc cậu một chút, không nghĩ cậu sẽ thực sự chủ động tiến tới, nhìn gương mặt hồng hồng cùng dáng vẻ ngại ngùng của cậu, trong lòng hắn vừa chua vừa ngọt, một loại tâm tình hắn chưa từng trải qua trước đứng dậy kéo Diệp Tân rời khỏi quán cà phê, tìm một vị trí đứng có phong cảnh đẹp, kiến trúc đặc trưng, thực hiện yêu cầu chụp ảnh chung của Tân có vẻ rất kích động, thái độ nghiêm túc hẳn lên, giơ cao máy ảnh tự chụp mấy bức, sau đó hai mắt lóe sáng chờ mong nhìn Tôn Thanh Hạ, “Chụp thêm mấy tấm nữa nhé? Em muốn lấy rộng thêm bối cảnh sau lưng”.Tôn Thanh Hạ dịu dàng cười “Được”.Diệp Tân lập tức nhờ người qua đường, dùng thứ tiếng Anh không đạt chuẩn của mình nhờ họ chụp hộ vài tấm ảnh, những người khách này cũng rất nhiệt tình, ha ha cười đồng Thanh Hạ kéo Diệp Tân lại gần, khoác vai cậu, đứng dịch về phía sau, suốt quá trình chụp không hề thả tay khi khách qua đường chụp ảnh xong, Diệp Tân lại tiếp tục bối rối, ngượng ngùng nhìn Tôn Thanh Hạ, lí nhí nói “Dùng di động chụp chung một tấm được không?”…Cuối cùng, Diệp Tân ôm máy ảnh, nhét điện thoại vào túi, hài lòng trở về khách sạn. Mãi đến khi lên máy bay về nước, tâm tình cậu vẫn rất tốt, xán lạn như ánh mặt chính cậu cũng không biết Tôn Thanh Hạ đã sớm xiêu lòng. 鹤辛 Tác giả Bài Cốt Ngật A Tây 排骨吃阿西 Biên tập Mây Thể loại Ôn nhu phúc hắc công x Ngoan ngoãn si tình nhuyễn manh thụ, hiện đại, ngọt sủng, cưới trước yêu sau, nhiều thịt, chút ngược, thầm mến thành thật, HE CP Tôn Thanh Hạ x Diệp Tân RAW+QT Nhử mồi Tôn Thanh Hạ x Diệp Tân, cưới trước yêu sau, hướng cẩu huyết, cán bộ cấp cao. 1 vs 1, HE, tổng thể ngọt ngào, chút ngược tâm. Trong lòng có tình cũ nhưng không tra thâm tình công x Có tà tâm không có tặc đảm thầm mến nhu thuận thụ. ……. Nhật ký quét văn tìm kiếm muối cho mối tình thuần khiết Ôn nhu phúc hắc công x Nhu thuận si tình manh thụ. Hiện đại, cưng chiều, cưới trước yêu sau, chút ngược, nhiều thịt. Thầm mến thành thật đến HE. Toàn văn không quá dài, công thích người khác, nhưng sau quá trình sống chung với thụ, thứ tình cảm kia đã dần phai nhạt, đối với thụ rất cưng chiều, không coi thụ là thế thân, hiểu rõ người trước mắt mới là người mình yêu, còn người cũ kia đã không còn cảm giác. Ngư Nhi nguyện cầu Đường Đường Bắc Bắc một đời bình an Ôn nhu phúc hắc công x Nhu thuận si tình thụ, cưới trước yêu sau, thầm mến thành thật, ngọt sủng, chút ngược tâm, mùi thịt nồng đậm, HE. Cực kỳ thích văn phong của tác giả, dịu dàng lưu luyến, ẩn giấu ái tình, miêu tả cảnh sắc nhuần nhuyễn chuẩn xác, cảm tình phát triển đúng quy luật nước chảy thành sông, thịt thịt cũng thơm thơm ngon miệng, kết mỗi chương đều khiến người đọc chưa thỏa mãn. Chủ đạo vẫn là ngọt sủng, tiểu tam chỉ là chút ngược không đáng nhắc đến, là cầu nối giúp công thụ thẳng thắn tình cảm mà thôi. Cá nhân tôi rất thích công, tình cảm trước và sau hôn nhân rõ ràng, không lừa dối khúc chiết. MỤC LỤC 1+2 ❁ 3+4 5+6 ❁ 7+8 ❁ 9+10 11+12 ❁ 13+14 ❁ 15+16 ❁ 17+18 19+20 ❁ 21+22 ❁ 23+24 ❁ 25+26 ❁ 27+28 29+30+31 ❁ PN 1+2 TOÀN VĂN HOÀN Sau mấy ngày thoải mái vui chơi, hôm nay, mới sáng sớm Tôn Thanh Hạ đã kéo Diệp Tân tới một cửa hàng chi nhánh của hãng thời trang nổi tiếng nào Tân vốn cho rằng hắn muốn mua quần áo nên cũng ngoan ngoãn đi theo. Vừa vào cửa, đại diện chi nhánh đã tươi cười cúi đầu chào đón, phía sau là hai hàng nhân viên đứng thẳng tắp, đồng loạt chào “Tôn tiên sinh, chào mừng ngài đã tới”.Tôn Thanh Hạ khẽ gật đầu xem như chào hỏi “Ừ, chuẩn bị xong chưa?”“Đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của ngài, xin mời đi theo tôi”.Diệp Tân thầm nghĩ, mua bộ quần áo thôi mà, có cần phải long trọng quá vậy không. Nhưng khi tiến sâu vào trong, cậu mới phát hiện, cả căn phòng tràng hoàng lộng lẫy chỉ treo duy nhất hai bộ âu phục, một trắng một đen, từ kiểu dáng đến đường nét may đều tinh tế, xa Thanh Hạ kiểm tra qua một lát, có vẻ rất hài lòng “Mọi người ra ngoài trước đi”.Đợi đến khi nhân viên rời đi hết, Tôn Thanh Hạ lấy bộ trắng kia xuống, so lên người Diệp Tân, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười “Mặc vào để anh nhìn xem có hợp hay không”.“Dạ? Cho em?” Diệp Tân ngạc Thanh Hạ nhướn mày, tỏ vẻ xác thực là thế, sau đó còn lấy xuống bộ màu đen, tự mình dù không hiểu Tôn Thanh Hạ đang làm gì, Diệp Tân vẫn ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Chỉ đến khi hai người thay xong trang phục đứng trước gương, cậu mới vỡ lẽ hai bộ âu phục này trang trọng thế nào, bản thân cậu mặc nó cũng rất vừa vặn, phù hợp, cứ như thiết kế riêng cho cậu vậy.“Mắt nhìn của anh quả nhiên không sai”. Tôn Thanh Hạ ngắm nhìn Diệp Tân, đắc ý tự Tân bối rối nhìn hắn. Bình thường rất ít khi Tôn Thanh Hạ mặc chính trang như thế này, đây còn là lần đầu tiên Diệp Tân thấy hắn mặc lễ phục, tinh thần lập chức phấn chấn mười ngơ ngác cảm thán “Anh mặc thật đẹp”.Tôn Thanh Hạ nhìn vẻ mặt hoa si của cậu, nhịn không được véo má cậu một cái, dịu dàng cười nói “Em cũng rất đẹp”.Dưới cuộc nói chuyện khen tới khen lui, khen qua khen lại nhạt nhẽo của cả hai, Diệp Tân bị Tôn Thanh Hạ kéo lên Xe ở đâu ra vậy?Mấy ngày nay hai người đi chơi đều không tự lái xe, Tôn Thanh Hạ cũng không thuê xe hay thuê tài xế. Sao tự nhiên cậu có cảm giác ngày hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó bất ngờ nhỉ, không giải thích nổi.“Chúng ta đi đâu vậy anh?” Diệp Tân tò mò hỏi, “Phải tham dự vũ hội hoặc tiệc mừng gì sao?”Bộ lễ phục này giống trang phục mặc khi kết hôn lắm Tân vì ý nghĩ bất chợt này mà lén đỏ mặt thấp Thanh Hạ cười đáp “Ừ”, nhưng hắn cũng không nhiều lời giải thích “Em quên sao, hôm nay là ngày rất quan trọng”.“Vâng”, Dù thắc mắc, Diệp Tân vẫn tin hắn, không hỏi thêm nữa.…Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng giáo Tân vẫn nghĩ, hóa ra là tới tham gia hôn Thanh Hạ nắm tay cậu bước qua cánh cổng, nhưng trong giáo đường lại chẳng có một ai. Cậu ngạc nhiên nhìn đồng hồ, đã qua giữa trưa, đáng lẽ những người được mời phải có mặt rồi chứ, sao hiện tại chỉ có hai người họ?Diệp Tân quay đầu nhìn ngó xung quanh, giáo đường được trang trí bằng những bông hoa trắng tinh khiết, quanh quẩn đâu đó là bản nhạc tình ca êm ái, rất phù hợp với không khí lễ đường, lối trang hoàng giản dị nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, bảo cậu đây không phải lễ đường chuẩn bị cho hôn lễ chắc chắn cậu sẽ không mà cả lễ đường chẳng có một ai, không gian trống vắng càng lộ vẻ yên tĩnh buồn Tân nghi hoặc hỏi “Tình huống gì đây?”“Tình huống cái gì?” Tôn Thanh Hạ kéo Diệp Tân tiếp tục bước về phía trước.“Sao chỉ có hai người chúng ta?”“Không chỉ có hai người chúng ta đâu”, Tôn Thanh Hạ đi thẳng đến lễ đài mới dừng lại, mặt đối mặt với Diệp Tân, nhìn thẳng ra phía sau cậu, “Có rất nhiều người ở đây, em không thấy sao?” Mây douma, nếu đây là truyện kinh dị thì sau DT là thứ gì, hãi vê lờ =_=Diệp Tân thuận theo ánh mắt hắn, mờ mịt quay đầu, sau đó liền ngây người hoảng sau cậu không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, đều đang vỗ tay cười vang đi về phía hai người những người không quen biết, có những người chỉ gặp qua một hai lần, lại có những người mà cậu vô cùng quen Viêm cùng vợ của cậu ta, Lâm là lần đầu tiên Diệp Tân gặp lại Trình Viêm sau khi biết toàn bộ chân tướng, nhưng cậu vẫn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc xong, bàn tay đã bị Tôn Thanh Hạ khẽ bừng tỉnh hồi thần, quay đầu lại nhìn Tôn Thanh Hạ, đối phương ra hiệu ý bảo cậu hướng mắt ra sau lưng đồng nghiệp cùng công ty, bạn học thời đại học, còn cả cha mẹ, ông nội Tôn và cha mẹ Tôn đã lâu không cũng đang vui vẻ vỗ tay Tân không kịp phản chợt, tựa như nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn lướt qua bộ lễ phục màu đen trên người Tôn Thanh Hạ, rồi cúi đầu nhìn âu phục thuần trắng đang mặc trên người, một ý nghĩ không thể tin nổi lóe lên trong đầu cậuRun rẩy siết chặt tay Tôn Thanh Hạ, cậu cố trấn tĩnh hỏi “Mọi người sao có thể…”Tôn Thanh Hạ dịu dàng cười, ghé sát lại gần tai cậu, nhỏ giọng nói “Được rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, giờ lành đã đến”.Lúc này, mục sư cũng bước ra, hỏi bọn họ đã chuẩn bị xong chưa, đến giờ làm lễ cả mọi người tự tìm vị trí ngồi xuống, Tôn Thanh Hạ kéo Diệp Tân đi đến chính giữa bục. Hắn cười đến là vui vẻ, còn cậu thì chân sắp nhũn thành nước, không thể bước đi, căng thẳng tới mức siết chặt tay hắn, trái tim nảy tới tận Tân mơ mơ hồ hồ theo Tôn Thanh Hạ tiến hành hôn lễ, trong đầu là chộn rộn bao thứ rối như tơ vò, căn bản không thể bình tĩnh sư hỏi cậu có nguyện ý ở bên Tôn Thanh Hạ, cùng hắn đi hết một đời người hay không, cậu theo phản xạ trả lời “Tôi nguyện ý”.Mãi đến lúc trao nhẫn, tay Diệp Tân càng run mạnh hơn, ý cười trong mắt Tôn Thanh Hạ lại càng thêm sâu đậm. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dịu dàng mà kiên định nhìn thẳng vào mắt cậu, tựa như đang cổ vũ, giúp cậu trấn này Diệp Tân mới hơi bình tĩnh trở lại, kinh hoảng qua đi, lần đầu tiên trong ngày cảm xúc vui sướng ùa về, cậu chăm chú nhìn Tôn Thanh Hạ, cẩn thận làm nghi thức trao nhẫn thần nhẫn xong, Tôn Thanh Hạ quay xuống hàng ghế dưới lễ đài, nói “Cảm ơn mọi người đã tới đây chứng kiến khoảnh khắc đến chậm này. Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ luôn được sống trong khoảnh khắc viên mãn như ngày hôm nay, mà tất cả sự tốt đẹp ấy đều nhờ người đang đứng bên cạnh tôi mang lại”.Cứ như vậy, trước mặt bạn bè, người thân và toàn bộ thế giới, hắn nói lời tuyên thệ“Diệp Tân, anh yêu em, chúng ta sẽ mãi mãi luôn bên nhau”.Hắn cúi thấp người ôm lấy Diệp Tân, ghé sát vào tai cậu khẽ nói “Đây chắc chắn là những lời sến sẩm nhất mà anh từng nói, nhưng cũng là lời thật lòng”, sau đó bất ngờ chiếm lấy môi cậu, nụ hôn kéo dài triền giọt nước mắt từ khóe mắt từ từ trượt người trên thế giới này đều như thế, ai cũng có cuộc sống của mình, nhưng rồi một ngày xuất hiện một người khiến họ không thể sống nổi nếu mất đi người Thanh Hạ vì Diệp Tân mà tồn Diệp Tân nhờ Tôn Thanh Hạ mới có thể hạnh phúc nói cách khác_____Hạn hán gặp mưa rào, mười năm luân hồi sinh không văn hoànLời tác giả Chính văn kết thúc rồi, cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ, chắc chắn sẽ có phiên ngoại. Tui dự định để Tôn đại thiếu của chúng ta uống dấm ở phiên ngoại đó….23333333Hì hì ~~~ Diệp Tân toàn thân trần trụi nằm trên giường, hai chân mở lớn, miệng huyệt hoàn toàn bại lộ tràn đầy gel bôi trơn, căng thẳng co rút. Cậu vùi mặt vào gối, mọi giác quan mẫn cảm cảm giác rõ ràng người phía sau đang nhìn chằm chằm vào chỗ kín của mình, lại chậm chạp không tiến vào, nỗi xấu hổ, ngượng ngùng toàn bộ ăn mòn tâm trí trống rỗng, đầu nấm còn rỉ vài giọt dịch, rơi trên drap giường, lưu lại vệt trắng ám Thanh Hạ quỳ phía sau Diệp Tân, hô hấp dần nặng nhọc, hạ thân cương cứng chậm rãi ma sát miệng huyệt ẩm ướt. Người dưới thân hắn vì đang trong tư thế quỳ úp sấp nên phần mông cực cong, thắt lưng xinh đẹp cùng bờ vai trắng nõn đang run nhè nhẹ, bất giác quyến rũ khom lưng chôn mặt vào bả vai Diệp Tân, bắp chân săn chắc có lực ép chặt hai chân cậu, cánh tay với những khớp xương rõ ràng để song song với cánh tay trắng nõn thon dài. Dùng giọng nói khàn khàn vì dục vọng gọi một tiếng “Diệp Tân”, hắn bắt đầu đẩy eo, chậm rãi tiến nhập cửa huyệt căng mịn cũng tràn ngập lửa nóng.“Ưm…..” Diệp Tân vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa vui sướng cảm nhận tư vị được lấp đầy, cậu muốn nhích người tìm tư thế thoải mái hơn, nhưng hiện tại mới nhận ra tay chân mình đã bị Tôn Thanh Hạ dùng sức ôm chặt, tiến lui đều không thể động Thanh Hạ cảm giác được người trong lòng giãy dụa, nhưng vẫn như trước ôm chặt lấy cậu, động tác ra vào bắt đầu tăng tốc, thật sâu trong cơ thể cậu tùy ý ra vào, khiến Diệp Tân thở dốc liên tục.“A…..a…..” Vách tràng bên trong bị dị vật cứng rắn nóng bỏng mạnh mẽ xoay nghiền, Diệp Tân cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị hàng ngàn con kiến dầy đặc bò qua, rã rời tê dại. Cậu không giấu mặt vào gối nữa mà nghiêng đầu thở dốc để lấy thêm không khí, bởi vậy tiếng rên càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm mê hoặc.“Ư….a…..” Bị tư thế này làm khó chịu, cậu đẩy thân thể ra sau lắc lắc, giọng nói đứt quãng “Ưm….đổi…..tư thế….khó chịu….a a…..” Gương mặt Diệp Tân đỏ hồng, thân thể nóng bừng, đầu nhũ sưng tấy liên tiếp bị ma sát vào drap giường, toàn thân mẫn cảm đến bủn rủn, khí lực hoàn toàn biến Thanh Hạ nghe tiếng kháng cự ngọt ngào của cậu, liền thả lỏng kìm kẹp hai chân để cậu nhích người, nhưng thả lỏng không bao lâu chân hắn lại cuốn lấy người dưới thân, động tác đâm chọc không ngừng ngày càng sâu, giống như phát tiết tâm tình bực bội, liên tiếp đâm thẳng vào một điểm duy nhất trong nhạy cảm bị “tàn phá” khiến phía sau Diệp Tân mãnh liệt co rúm, những cú dộng mạnh vào một điểm cố định làm mông thịt khẽ rung động, cửa huyệt căng mịn nóng bỏng càng thêm siết chặt.“Ư a a a…..” Cảm xúc sung sướng liên tiếp không ngừng làm Diệp Tân không thể tránh, toàn thân vô lực dưới thân thể Tôn Thanh Hạ, mặc hắn thao túng, bắt Thanh Hạ giảm tốc độ, dừng lại một chút, sau đó lật Diệp Tân lại, để hai chân cậu gác lên cổ tay hắn, rồi một lần nữa cố gắng, đồng thời rướn cao người, nâng cằm cậu lên cướp lấy đôi môi hồng bóng, cậu cũng ngượng ngùng đáp lại hắn.“Ưm….ư…..”Thấy Diệp Tân hai mắt mờ hơi nước, gương mặt hồng nhuận, đầu lưỡi trong miệng không ngừng khuấy lộng, đến mức cậu không kịp nuốt nước bọt, mà để nó tràn ra bên ngoài, chảy xuống cổ, Tôn Thanh Hạ đột nhiên đâm mạnh hơn, nhẹ nhàng lui đến miệng huyệt rồi dộng mạnh vào sâu bên trong, lặp lại nhiều lần như vậy khiến Diệp Tân sinh ra ảo giác bị xuyên đến chết.“A a a….. nhẹ thôi….” dương v*t đã bắn tinh vì khoái cảm tê dại lại dựng thẳng, Diệp Tân chịu không nổi lớn tiếng rên rỉ, thanh âm pha chút tiếng nức Thanh Hạ che miệng cậu, đồng thời che luôn tiếng cậu phát ra, giọng nói bình thường cực dễ nghe trở nên trầm thấp, từ tính“Cưng muốn mọi người trong nhà đều biết chúng ta đang làm tình à?”Sắc mặt Diệp Tân lập tức đỏ phừng phừng, miệng cố sức đóng chặt, nhưng sung sướng quá mức cường liệt, vẫn có vài tiếng rên nhỏ vụn thoát khỏi kẽ tay Tôn Thanh Hạ, mê người dị thường.“Ưm a!” Thân thể không ngừng thừa nhận va chạm, trên lưng dớp dính mồ hôi, chân nhỏ thon dài lung lay theo từng cú va chạm của đối phương, đầu v* đỏ ửng bị ngón tay niết nhéo chơi đùa, rồi đột nhiên một dòng điện lưu xuyên qua thân thể, truyền từ đại não xuống bụng dưới, Diệp Tân đạt cao trào lần thứ hai, dịch thể trắng đục vẩy đầy bụng, ngay trên người Tôn Thanh Hạ cũng lây dính vài chỗ.“A!” Hai lần xuất tinh làm Diệp Tân cạn lực, đôi mắt ướt đẫm nhìn Tôn Thanh Hạ, hơi nước lưu chuyển, tóc mái đen óng thấm đẫm mồ hôi bết dính trên trán, làn môi ẩm ướt khẽ hé mở, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong, khẽ nhúc nhích theo nhịp Thanh Hạ bị dáng vẻ này của cậu quyến rũ, khóe mắt hắn ửng đỏ, đôi mắt chất chứa dục vọng càng thêm sóng nước mênh mông, ôn nhu bình tĩnh ngày thường vào giờ khắc này cũng tiêu tan thành mây khói, trong nháy mắt như lang như hổ mà chuyển động, kịch liệt giữ lấy thân thể người bên trừng trăm phát vận động, hắn rốt cuộc cũng bắn, dịch thể nóng hổi đánh thẳng vào tràng vách trơn trượt, nóng đến mức mông Diệp Tân co rút, thân thể run lên từng Thanh Hạ yêu thương nhìn Diệp Tân bị triệt để yêu thương, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhẹ nhàng xoa dịu thắng lưng trắng nõn, thấp giọng dịu dàng “Diệp Tân, lần này có em ở bên, liệu có thể tốt hơn hay không?”Liệu cậu có thể cứu rỗi hắn được chăng?Diệp Tân nghe rõ lời hắn nói, bất chợt có chút khó chịu, cậu muốn hỏi, hắn vừa mới quyến rũ, căng tràn dục vọng như vậy, sao giờ bỗng dưng trầm mặc u uất, là bởi vì thứ gì, bởi vì ai?Cậu miễn cưỡng mở to mắt, sương mù trong mắt dần tan rã, giọng nói vô cùng kiên định “Được”.Bởi vì là vì em yêu vì núi xanh mây trắng một lòng, tất cả đều là anh. Sau một đêm mưa, thời tiết chuyển Tân ngủ thẳng đến tận trưa mới rời giường. Lúc cậu tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai, thân thể đau nhức nhắc nhở cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm như sau cơn mưa trời lại chống người dậy đảo mắt một vòng, phát hiện Tôn Thanh Hạ đang thu dọn đồ đạc. Một dòng duy nghĩ lướt qua, không quản thân thể mệt mỏi, Diệp Tân lập tức ngồi bật động trên giường làm Tôn Thanh Hạ chú ý. Hắn đảo mắt nhìn qua bả vai trần trụi cùng xương quai xanh của Diệp Tân lộ ra dưới lớp chăn, cười nói “Tỉnh rồi?”Diệp Tân không chú ý đến thâm ý trong mắt hắn, chỉ bối rối hỏi “Anh muốn đi sao?”Người đối diện thế mà lại gật đầu “Ừ, ông nội về rồi”.Diệp Tân càng gấp hơn “Vậy những lời đã nói tối qua…..”“Đều là thật, Diệp Tân”. Tôn Thanh Hạ ngắt lời cậu, thả bộ quần áo đã được gấp gọn xuống, bước lại gần giường, cầm bộ áo ngủ giúp cậu mặc lên, che khuất những vết đỏ hồng nhuốm màu tình dục còn lưu lại sau đêm qua, rồi nâng cậu dậy, đặt chân cậu lên đùi mình, cẩn thận xỏ dép cho khi chậm rãi làm xong hết thảy, Tôn Thanh Hạ vẫn nhìn chăm chú đôi chân trắng nõn được bọc trong dép bông ấm áp của cậu, là loại dép bông bình thường nhất vẫn hay dùng ở nhà. Sau đó nhẹ nhàng nói những lời mà Diệp Tân cả đời này khó quên“Giống như đôi dép này, em cảm thấy nó rất xấu, chỉ muốn bỏ nó đi, cũng có những người có được đôi dép khác tốt hơn trăm nghìn lần, nhưng trên đời này luôn có những người cần đến nó. Diệp Tân, anh không nói trước tương lai, nhưng hiện tại, anh chắc chắn anh cần em hơn bất cứ ai. Trên thế giới này cũng không có ai tốt hơn Diệp Tân của anh”.“Vì vậy, đừng lo lắng, cũng không cần phải quá thận trọng như thế”.Lúc sau Diệp Tân mới biết, ngày đó Tôn Thanh Hạ giúp cậu xin nghỉ vì dự định muốn cùng cậu về Tôn luôn lo được lo mất mà khó xử, lại may mắn có thể nghe được những lời từ tận đáy lòng của Tôn Thanh nội Tôn trở về từ phương nam sau nhiều ngày an dưỡng, thấy Diệp Tân gầy hơn cả trước kia, nhất thời lại nhớ đến những lời khó xử của chiến hữu cũ qua điện thoại hôm đó, liền thở dài một hơi, vỗ vỗ bàn tay Diệp Tân “Con phải chịu khổ rồi”.Diệp Tân lắc đầu, trong khoảng thời gian ông nội không ở nhà đã xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này trông thấy ông nội, cậu không khỏi sinh ra vài phần thân thiết, cười nói “Không sao đâu ạ, con rất khỏe mà ông nội”.Sau đó, ba người còn gọi điện thoại cha mẹ Tôn đang du lịch ở nước ngoài, dông dài thăm hỏi bình an một lúc lâu. Mọi chuyện lại trở về dáng vẻ ban đầu, mà hình như cũng có thứ gì đó bắt đầu thay lại trước đây, bạn cùng phòng đại học của cậu luôn nói bản tính con người là tham lam, lúc tốt nghiệp còn đặc biệt đi in băng rôn với khẩu hiểu “Nguyện làm một hàng rào nhỏ, chẳng cần vươn cao làm cây vàng lá bạc, không biết điểm dừng, thành ra vật cực tất phản”. Những người khác thấy khẩu hiệu đó liền lắc đầu nói giả tạo, nhưng thời điểm ấy, cậu lại chỉ đứng xa quan sát và thầm đồng ý, chỉ mong có thể được ở bên Tôn Thanh Hạ, được thấy hắn mỗi ngày mà thôi. vật cực tất phản sự vật phát triển đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, không tốtChỉ là sau này, cậu lại có thể tham lam hơn, được thấy rất nhiều mặt trong con người hắn, được chạm đến những cảm xúc trong trái tim hắn mà trước đây cậu không bao giờ dám nghĩ, được hạnh phúc bên hắn, thậm chí cả hai người sẽ mãi bên cạnh nhau, cùng nhau già cảm thấy mình như cá gặp nước, thích ý dạt mảnh đất nhỏ sau hàng rào này, cậu có đủ cả trăng sao sông núi, có cả những cảm xúc chưa từng trải qua, và có cả Tôn Thanh Hạ, cùng hắn trải qua những ngày vui nhỏ bé.…Tôn Thanh Hạ đưa ra ý vuốt ve gò má đã có chút thịt của Diệp Tân, có vẻ khá là hài lòng, cười nói “Diệp Tân, em đổi việc đi”.Diệp Tân không né tránh tay hắn, hỏi lại “Đổi sang việc gì?”Cậu đã làm công việc này nhiều năm nên luôn thấy khó khăn khi phải thay đổi hoàn cảnh mới. Chưa kể mọi người trong công ty đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng quen thân với họ rồi, thật sự không muốn là không biết vì sao Tôn Thanh Hạ lại đưa ra ý tưởng như vậy.“Anh giúp em đổi, qua bên công ty anh làm việc với anh”. Tôn Thanh Hạ nói.“Dạ?” Diệp Tân kinh ngạc, đầu óc đột nhiên tỉnh táo, hai mắt lấp lánh “Nhưng anh ít đến công ty lắm mà”.Tôn Thanh Hạ nhíu mày gật đầu “Vậy em cũng không cần đi làm nữa”.Dù Diệp Tân luôn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh hắn, nhưng muốn cậu đột nhiên nghỉ việc thì vẫn có chút bối Tân nhăn mặt lắc đầu, từ chối Tôn Thanh Thanh Hạ “….”Hắn đứng dậy, chuyển hướng ngồi dối diện Diệp Tân, mỗi câu mỗi chữ đều thập phần cưng chiều “Anh đi làm với em”.Hai mắt Diệp Tân lại lần nữa phát bắt đầu xoắn cắn môi, vẫn lắc Thanh Hạ “……”Sau đó…. hắn bắt đầu nỗ lực để Diệp Tân phải khóc đồng ý__ _______“Hức…..a a…. đừng mà…..”Tôn Thanh Hạ gác đôi chân trắng nõn của Diệp Tân lên vai, hung khí chôn trong cơ thể cậu ba phần, hung hăng đưa đẩy.“A a a…..”Bởi khoái cảm trào dâng, Diệp Tân bị ép chảy nước mắt, giọng nói còn có mấy phần nghẹn ngào nức nở.“Diệp Tân, muốn cùng anh đi làm không?” Tôn Thanh Hạ vẫn tiếp tục đâm sâu, quyết tâm không cho cậu cơ hội lui bước.“A a…. đừng…. đừng mà…..”“Không muốn?” Tôn Thanh Hạ lại tiếp một cú thọc mãnh liệt.“A a a……muốn…..đi….. không muốn….. đừng nhanh như thế…. ừm a…..”Diệp Tân bị hắn đâm một giờ, rốt cuộc cũng khuất phục dưới dâm uy cùng dụ lợi từ Tôn Thanh này cậu đã bị yêu thương sâu đậm từ ai đó khiến cho thần trí mơ hồ, sao còn biết ai đó đang cười thỏa mãn đó không cần phải nói, lại là một màn hai chân mở rộng, lỗ nhỏ đáng thương ở giữa liên tục bị chà đạp không ngừng tình vô hạn…

hạc tân đam mỹ