hành trình sủng phu
Tên Hán Việt: Khí khốc! Thất cá ca ca hòa tháo hán phu quân đô tranh trứ sủng ngã Dịch tên: Khóc! Bảy ca ca v đọc truyện Khóc! Bảy ca ca và phu quân thô bạo đều tranh giành sủng tôi được đăng bởi Chubyy141 Tui sẽ vẽ lại hành trình tham gia chương trình của Killua và
Hành trình 30 năm bôn ba tìm đường cứu nước. Cách đây 107 năm, ngày 5/6/1911, tại Bến cảng Nhà Rồng, thành phố Sài Gòn - Gia Định (nay là thành phố Hồ Chí Minh) người thanh niên yêu nước Nguyễn Tất Thành khi đó mới vừa tròn 21 tuổi đã lên chiếc tàu mang tên Amiral La Touche
Hành trình sủng phu - Đang tiến hành - Kỳ Dung Giới thiệu truyện ngôn tình trọng sinh hay sau: Kiếp trước, Tiêu Vãn vì tin nhầm người khiến Tiêu gia bị vu oan là tạo phản. Nhà cửa thì bị tịch thu, người toàn gia thì bị trảm. Nàng hận, không cam lòng. Nhưng đến lúc trước khi chết nàng lại thấy bất đắc dĩ. Trước mặt nàng là Tạ Sơ Thần.
Chương 1: Dao Động Cơ. Bài 1: Dao động điều hòa. Bài 2: Con lắc lò xo. Bài 3: Con lắc đơn. Bài 4: Dao động tắt dần và dao động cưỡng bức. Bài 5: Tổng hợp hai dao động điều hòa cùng phương, cùng tần số và Phương pháp Fre-Nen. Bài 6: Thực hành Khảo sát thực nghiệm các
Hành trình sủng phu Chương 114: Bên nhau không rời, không bỏ (hoàn chính văn) "Thê Chủ" Vỡ nước ối, Tạ Sơ Thần đau tới mức rơi đầy mồ hôi lạnh, gần như không nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm gọi Thê Chủ, giống như cứ gọi như thế thì sẽ giảm bớt được sự đau đớn của mình.
mimpi naik mobil truk bersama teman togel. Là người chân thành, giản dị và ngại nói về mình nhưng ít ai biết bà Lê Thị Sương sinh năm 1956 ở ấp 1A, xã Phước Hòa, huyện Phú Giáo đã có hơn 20 năm liên tục hỗ trợ và đồng hành cùng chính quyền địa phương giúp đỡ người dân khó khăn. Với cái tâm và tấm lòng thiện nguyện của mình, bà đã góp phần thắp lên “ngọn lửa nhân ái” trong cộng đồng, sẻ chia đối với những hoàn cảnh còn nhiều thiếu thốn. Bà Lê Thị Sương bên trái tham gia đóng góp tại phiên “Chợ 0 đồng” xã Phước Hòa Thấu hiểu nỗi vất vả của người khó khăn Được Hội Chữ thập đỏ xã Phước Hòa giới thiệu, chúng tôi gặp bà Lê Thị Sương khi bà đang phát quà cho người dân trong phiên “Chợ 0 đồng” tại xã. Ấn tượng của chúng tôi khi trực tiếp gặp người phụ nữ gần 70 tuổi này là tác phong nhanh nhẹn, giọng nói dịu dàng và đặc biệt là nụ cười tươi thường trực trên môi tạo cảm giác gần gũi, thân thiện với người đối diện. Suốt buổi trò chuyện, chúng tôi nhận thấy sự tâm huyết của bà khi nói về công việc mà mình đã gắn bó hơn 20 năm qua. Chia sẻ với chúng tôi về cơ duyên đến với công tác thiện nguyện, bà Sương bùi ngùi khi nhớ lại những ngày tháng vất vả mà hai vợ chồng đã trải qua. Sinh ra và lớn lên tại Chí Minh nhưng bà có hơn 40 năm theo chồng về sinh sống tại mảnh đất Phước Hòa. “Lúc đó, gia đình còn nhiều khó khăn, hai vợ chồng tôi đều làm công nhân cạo mủ cao su. Lúc bấy giờ tôi vừa làm ở công ty vừa tăng gia sản xuất, làm đủ việc để nuôi gia đình nhưng nghèo khó vẫn cứ bám lấy gia đình tôi”, bà Sương bộc bạch. Khó khăn chồng chất khó khăn, tuy nhiên vợ chồng bà luôn nuôi ý chí làm giàu bằng chính đôi tay của mình. Với sự năng động, dám nghĩ dám làm, vợ chồng bà Sương đã chịu khó học hỏi kỹ thuật trồng, chăm sóc cây cao su và mạnh dạn vay vốn để mở rộng sản xuất cũng như kinh doanh nhỏ lẻ. Trải qua bao khó khăn, vất vả, với sự nỗ lực hết mình, hiện nay kinh tế gia đình bà đã ổn định và trở nên khá giả. Khi kinh tế gia đình đã phát triển, bà Sương nhiệt tình tham gia mọi hoạt động xã hội tại địa phương và sẵn sàng giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn không những trên địa bàn xã Phước Hòa mà còn ở các xã lân cận. Bà Sương cho biết “Bản thân từng trải qua nhiều khó khăn, nên tôi hiểu rõ nỗi vất vả của người nghèo khó. Những lúc bản thân gặp khó khăn, tôi cũng đã nhận được sự chia sẻ, giúp đỡ từ những người thân và bạn bè. Nay kinh tế gia đình ổn định, tôi muốn được góp sức cùng các nhà hảo tâm trên địa bàn giúp đỡ những gia đình còn khó khăn, hy vọng có thể san sẻ được phần nào với họ”. Sống là phải sẻ chia Với tấm lòng nhân ái và tâm nguyện của mình, bà luôn trăn trở làm thế nào để giúp được nhiều người nghèo khó. Khi biết được ở đâu tổ chức hoạt động từ thiện là bà lại thu xếp công việc để chung tay cùng mọi người tham gia. Không hoạt động nào bà vắng mặt, lúc thì ủng hộ gạo, tiền mặt, ủng hộ xây dựng mái ấm tình thương, lúc thì tặng học bổng cho học sinh nghèo vượt khó hay có khi đơn giản là những phần quà để động viên tinh thần cho những trường hợp thiếu may mắn vươn lên trong cuộc sống. Bà Lê Thị Sương là một trong những hội viên năng nổ, nhiệt tình với mọi phong trào của hội cũng như các phong trào của địa phương. Bà thực sự là tấm gương sáng về lòng nhân ái và truyền cảm hứng lan tỏa tinh thần nhân ái sâu rộng trong cộng đồng và xã hội”. Bà Nguyễn Thị Vân, Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ xã Phước Hòa “Trong cuộc sống có nhiều hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ. Cho đi không có nghĩa là phải được nhận lại. Xuất phát từ cái tâm nên tôi chỉ biết rằng giúp được người khác là thấy vui, hạnh phúc, sức mình làm được thì cứ làm. Chỉ hy vọng sau này khi tôi không đủ sức làm nữa thì con cháu sẽ tiếp tục đi theo con đường mà tôi đang làm”, bà Sương tâm tình. Trong suốt 20 năm làm việc thiện, bà Sương không đơn độc mà luôn nhận được sự ủng hộ, hỗ trợ từ các thành viên trong gia đình. Chồng và các con của bà đã trở thành người đồng hành, hỗ trợ trong mỗi lần bà làm thiện nguyện. Mỗi phần quà bà trao tới tay người khó khăn luôn có sự đóng góp cả về vật chất lẫn công sức của các thành viên trong gia đình. Luôn tâm niệm “sống là để sẻ chia” nên dù đã gần 70 tuổi, bà Sương vẫn dành trọn lòng nhiệt huyết cho công tác thiện nguyện. Ghi nhận những đóng góp tích cực của bà đối với công tác từ thiện nhân đạo tại địa phương, Trung ương Hội Chữ thập đỏ Việt Nam tặng kỷ niệm chương cho bà. Bà cũng được nhận nhiều bằng khen, giấy khen từ tỉnh và huyện. Nhưng đối với bà, niềm vui lớn nhất là được sẻ chia, giúp đỡ nhiều mảnh đời kém may mắn để họ có thêm động lực vượt qua khó khăn, vươn lên trong cuộc sống. TUỆ NHI
Đánh giá từ 19 lượt Hành trình sủng phu - Đang tiến hành - Kỳ DungGiới thiệu truyện ngôn tình trọng sinh hay sauKiếp trước, Tiêu Vãn vì tin nhầm người khiến Tiêu gia bị vu oan là tạo phản. Nhà cửa thì bị tịch thu, người toàn gia thì bị trảm. Nàng hận, không cam lòng. Nhưng đến lúc trước khi chết nàng lại thấy bất đắc dĩ. Trước mặt nàng là Tạ Sơ Thần. Nàng thấy hắn thật ngốc. Gả cho nàng, bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn không tiếc tất cả muốn cứu nàng. Vì cứ hắn nàng quyết định không nhận hắn làm phu. Đến khi chết nàng cũng cảm thấy nếu có kiếp sau nàng sẽ không phụ hắn nữa. Khi mở mắt ra lần nữa, lại trở về ngày đại hôn của nàng. Người phu lang bị nàng gây khó dễ đang ảo não đi vào bằng cửa sau . . .Sống lại một đời, Tiêu Vãn quyết định Đời này nhất định phải khiến cho tra nam tiện nữ trả giá những gì mà chúng gây ra. Đồng thời nàng phải thay đổi tất cả, chấn chỉnh lại Tiêu gia. Những kẻ ăn ở hai lòng nàng sẽ không tha. Kiếp này nàng sẽ báo vệ Tiêu gia. Chính là nàng lại kinh ngạc phát hiện, phu lang của mình lại ngon miệng như vậy, trung khuyển ôn nhu như vậy, nhu nhược dễ bị ức hiếp như vậy. Nàng tùng nghĩ “rốt cuộc trước kia mình bị cái gì che mắt, báu vật như vậy lại không biết quý trọng”! Kiếp này nàng sẽ không để điều đó xảy ra. Phu lang của nàng kẻ nào đụng vào thì nàng sẽ không tha cho kẻ đó. Phu của nàng chỉ có nàng mới được bắt nạt chỉ có nàng mới được cưng chiều hắn.
Trong địa lao âm u, loang lổ vết rêu xanh, xen lẫn mùi hôi thối mục nát bốc lên nồng nặc và tiếng kêu gào thảm thiết không cam lòng khiến người ta hoảng sợ."Thả ta ra!""Ta vô tội, mau thả ta ra!""Kêu la cái gì, ăn cơm!" Ngục tốt hung ác rống lên một tiếng, cầm gậy sắt gõ vào cửa sắt "Loảng xoảng" một cái, trong nháy mắt, tiếng gào khóc thảm thiết trong địa lao yên tĩnh thầu cứng như đá bị vứt tùy ý trên mặt đất, ánh mắt những phạm nhân bị bỏ đói lâu ngày lập tức sáng ngời, tựa như sói đói nhìn thấy dê, nhào lên tranh trong một góc phòng, Tiêu Vãn liếc nhìn màn thầu bốc mùi thiu, ghét bỏ xoay là dòng chính nữ Tiêu gia, cẩm y ngọc thực cơm ngon áo đẹp từ nhỏ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ phải chịu loại khuất nhục tin tưởng, qua một thời gian nữa, không lâu đâu, nhất định mình sẽ được cứu ra ngoài, rửa sạch oan khuất của Tiêu phủ!Bởi vì, người điều tra án này, chính là tỷ muội tốt của nàng, Tam Hoàng Nữ, Sở Mộ Thanh!Ngay lúc Tiêu Vãn lòng tràn đầy tự tin thì mấy con chuột trong địa lao ẩm ướt nghe thấy được mùi thơm của thức ăn liền kéo bè kéo cánh tù góc tường chạy ra, làm cho Tiêu Vãn được nuông chiều từ bé sợ đến mức xanh mặt, hoảng hốt kêu lớn "A, chỗ này có chuột! Người đâu mau tới đây!""Ầm ĩ cái gì thế, không phải chỉ là vài con chuột thôi sao?" Thấy khuôn mặt Tiêu Vãn trắng bệch, ngục tốt khinh thường tức giận mắng một tiếng, nhíu nhíu mày lại, nói "Ngươi là, Tiêu Vãn?""Đúng, là ta." Tiêu Vãn vội vã nói "Tiêu gia vô tội, ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn gặp Tam điện hạ!"Ngục tốt nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh "Phạm nhân nào cũng nói mình vô tội, chẳng lẽ đều vô tội thật? Với thân phận phạm nhân của ngươi bây giờ, còn muốn gặp Bệ Hạ và Tam Hoàng Nữ?"Nàng ta suy nghĩ một chút, cười khẩy sờ sờ cằm "Sáng nay, lúc ngươi vào đại lao, có một thiếu niên dáng dấp không tệ bôn ba khắp nơi, đưa tiền hối lộ, hi vọng chúng ta chăm sóc ngươi thật chí, bây giờ còn quỳ gối trước cửa Hình bộ, thỉnh cầu Thượng thư đại nhân và Tam Hoàng Nữ giúp đỡ, nói tốt ngươi vài câu trước mặt bệ đó là phu lang của ngươi? Đáng tiếc đáng tiếc, ngươi phạm vào tội lớn tày trời, cho dù hắn đi khắp nơi cầu xin đều vô dụng. ....."Bây giờ là hạ tuần tháng sáu, ngày hè chói chang, mặt trời đã lên cao, mặt đất nóng bỏng rát, hắn lại đang mang thai, da thịt mềm mịn, làm sao có thể quỳ trên mặt đất lòng Tiêu Vãn vừa đau vừa xót, không nhịn được nghĩ đến trước khi chia tay, nàng đưa cho hắn thư hòa ly, đoạn tuyệt với hắn, cũng cắt đứt luôn quan hệ giữa hắn với Tiêu phủ, mới không khiến hắn bị liên tháng trước, Tề vương dẫn đầu hai mươi vạn đại quân xuất chinh Nam đầu tưởng rằng chắc chắn thắng, ai ngờ chỉ mới đánh một trận với Nam Cương, Đông Nguỵ liên tục bị đánh bại, tình hình trận chiến khốc liệt, một tháng ngăn ngủn, đã thua mất ba toà thành khiến người ta sợ hãi chính là, đại quân Nam Cương vây giết Tề vương, thừa thế tấn công Đông Ngụy, thế như chẻ tre làm cho cả Đông Nguỵ vì đó mà khủng lúc này, Tam Hoàng Nữ Sở Mộ Thanh xung phong ra trận, thống lĩnh mười lăm vạn tinh binh chống đỡ đại quân Nam Cương như cuồng phong bão táp ào ạt đánh tới, thậm chí bản thân chủ động ra khỏi thành tập kích quân địch, dùng mưu kế trong ứng ngoài hợp, đánh cho tướng địch quân sĩ đại bại chạy tan trận chiến này, Tam Hoàng Nữ nổi danh khắp Thiên Hạ, được dân chúng Đông Nguỵ tôn xưng anh hùng, phong làm Chiến thần, càng được Nữ Hoàng bệ hạ coi trọng điều, đại quân Nam Cương chỉ có mười vạn, Tề vương thống lĩnh hai mươi vạn đại quân nhưng thua vô cùng thê thảm, sau khi điều tra, trong Đông Nguỵ có người cố ý tiết lộ bí mật quân sự cho quân địch, dẫn đến Tề vương trúng mai phục, chết thủ phạm tư thông với địch bán nước chính là phụ thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Ngọc Dung là Binh Bộ Thượng Thư, quan nhị phẩm Đông Nguỵ quốc, quản lý sự vụ quan trường Đông Nguỵ, đồng thời còn phụ trách chiến lược quốc phòng Đông Nguỵ, chức vị quan trọng tại Đông Ngọc Dung làm phản khiến Nữ Hoàng vô cùng tức giận tống cả nhà họ Tiêu vào đại lao, cũng tự mình thẩm vấn Tiêu Ngọc nay, 120 nhân khẩu Tiêu gia đều ở trong lao, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Nữ Tiêu gia thật sự bị tội thông đồng với địch bán nước, chắc chắn sẽ bị tịch thu gia sản giết kẻ phạm Tiêu Vãn đưa Quý Thư Mặc thư hòa ly, đảm bảo hắn an toàn, còn giao cho hắn một phong thư nhờ chuyển giao cho Tam Hoàng tin tưởng, với giao tình của nàng với Tam Hoàng Nữ, cùng với địa vị hiển hách hôm nay của Tam Hoàng Nữ, chỉ cần Tam Hoàng Nữ nhìn thấy lá thư đó, nhất định sẽ dốc sức điều tra việc này, trả lại trong sạch cho Tiêu quả nhiên không yêu lầm Quý Thư Mặc, nữ nhân dịu dàng như nước không vì nàng trở thành tù nhân mà chán ghét bỏ rơi nàng, hắn vì nàng, không màng thân mình bụng mang dạ chửa, bôn ba khắp nơi cầu tình, thậm chí không ngại ngày hè nóng bức quỳ trước mặt mọi như vậy, trong lòng Tiêu Vãn ấm áp, động lực duy nhất để nàng sống tiếp chính là Quý Thư Mặc và đứa nhỏ trong bụng phải sống để gia đình 3 ngưởi bọn họ cùng đoàn tụ!Nàng phải nhìn thấy bảo bảo bình an ra đời!Thời gian dài giam giữ là một loại tra tấn tinh thần tàn khốc, tới ngày thứ năm bị giam, Tiêu Vãn không còn như ngày đầu mới bước chân vào lao ngục, quần là áo lượt, khí độ đại tiểu thư con nhà quan, bây giờ chỉ còn thân đầu bù tóc rối mặt mày bẩn thỉu, không khác gì mấy tên ăn mày mới chui ra từ trong hầm phân, cả người bốc mùi tanh hôi khiến người chán ghét, trong tay còn nắm thật chặt nửa miếng bánh mì bé tẹo mà nàng dùng tánh mạng cướp năm ngày sống trong lao ngục, đã để lại trong lòng vị đại tiểu thư ăn sung mặc sướng này sự kinh hoàng tột độ, đặc biệt khi cai ngục phân phát cơm canh thì phạm nhân trong nhà giam tranh đoạt không ngừng, lao vào đánh nhau bưu đầu mẻ khi biết Tiêu Vãn là đích nữ quan lại, các phạm nhân thù người giàu kia càng kéo bè kéo cánh, cùng nhau khi dễ Tiêu Vãn, lấy thế làm đám ngục tốt đứng một bên, chỉ khinh miệt cười nhạo, thờ ơ lạnh nhạt, nhiều lúc tổ chức đánh bạc, cược Tiêu Vãn có phản kích hay không, có thể cướp được đồ ăn hay nhốt trong tù mấy ngày nay, Tiêu Vãn nếm đủ nhân tình ấm lạnh, khi nàng vẫn còn là nhi nữ của Binh bộ Thượng Thư, khi vẫn là Binh bộ Thượng Thư còn nắm quyền hành trong tay, cai quản việc ghi chép sử sách của nước nhà thì bọn họ người nào không a dua nịnh hót, tìm đủ cơ hội nịnh bợ nàng, nay Tiêu phủ gặp nạn, một đám thi nhau đạp lên đầu có Thư Mặc! Chỉ có hắn, bất luận thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, hắn đều bên cạnh nàng, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ...Trong lúc Tiêu Vãn đã lạnh còn vừa đói vừa khát thì bên cạnh "Leng keng" một tiếng, bên tai truyền đến tiếng mở cửa lạnh từ trong kẽ tường thổi vào, trong bóng tối ánh nến lay động theo từng cơn gió càng tăng thêm sự quỷ mình trong góc tường run lẩy bẩy, Tiêu Vãn mấp máy môi, suy nhược hỏi "Đã tra rõ chân tướng, muốn thả ta?""Thả?" Cai ngục khẽ cười thành tiếng, giọng âm trầm vô cùng doạ người "Lúc Nữ Hoàng còn đang thẩm vấn thì Tiêu Ngọc Dung đã uống thuốc độc, sợ tội tự điều lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, Bệ Hạ điều tra ra Tiêu Ngọc Dung là bị Đại Hoàng Nữ xúi giục, mưu hại Tề vương, ý đồ mưu triều soán vây cánh Đại Hoàng Nữ đều đã sa Hoàng tức giận, hạ lệnh trưa hôm nay, chém đầu toàn bộ Tiêu gia, tịch thu gia đây là đưa ngươi lên đường đấy!"Mẫu thân sợ tội uống thuốc độc tự sát? Chẳng lẽ mẫu thân thật sự hại chết Tề vương? Tiêu gia không phải bị oan?Tiêu Vãn ngẩn ra, cả người yếu ớt ngồi dưới đất cứng ngắc bị người thô bạo kéo chân bị xiềng xích kéo nặng nề, xích sắt nặng chịch ép tới khiến Tiêu Vãn gần như bước không nổi nửa bước."Lề mề cái gì, nhanh lên!"Tiêu Vãn lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, đã bị người thô bạo đẩy ra nhà giam. Xích sắt nặng nề ma sát trên da thịt mềm mại trắng trẻo tạo ra từng vệt từng vệt máu đỏ sậm, đau đớn như kim châm muối xát khiến vị đại tiểu thư vốn được nuông chiều từ bé liên tục kêu đau."Thật vô dụng!" Cai ngục khinh bỉ hừ khẽ một tiếng "Thật không hiểu sao vị phu lang kia của ngươi lại rất thật lòng với ngày nay vẫn đến quỳ, đuổi cách nào cũng không không phải tối qua trời đổ mưa to, hắn phát sốt hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ vẫn còn quỳ đó."Nghĩ tới người phu lang ôn nhu như nước không để ý thân mình mang thai, vì nàng liều mạng cầu tình, trong mắt Tiêu Vãn hiện lên một tầng nước dịu dàng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn sâu nữa, nàng cảm thấy vô cùng sáng suốt và may mắn khi mình đưa thư hòa ly cho Quý Thư nhất giờ phút này, Tiêu gia bị phán chém cả nhà tịch thu gia sản, hắn và đứa nhỏ trong bụng hắn đều an toàn!Huyết mạch duy nhất của Tiêu gia đã được bảo vệ!Nghĩ tới Quý Thư Mặc mang thai còn kiên trì quỳ 5 ngày, Tiêu Vãn cố nén đau đớn nơi cổ chân cùng ray rứt trong lòng, cắn răng, cố hết sức lê từng bước chân khập ra địa lao, tia nắng gay gắt chiếu thẳng vào mắt, Tiêu Vãn kinh hoảng theo quán tính vội vã xoay đầu, chân mày run run, thời gian dài tiếp xúc với bóng tối, hôm nay dưới ánh sáng mặt trời, lộ ra một tấm thân bệnh hoạn tái nhợt và suy Tiêu Vãn quay đầu, nàng nhìn thấy thiếu niên đứng dưới ánh mặt niên tuổi chừng mười tám, mặc bộ váy trắng rộng thùng thình, như một đóa hoa sen trắng mới nở, trong trèo nhưng lạnh lùng, sạch sẽ thanh hắn trắng nõn, mịn màng như mặt xinh đẹp như đoá phù dung chớm nở, môi đỏ thắm, mái tóc dài bới cao bởi một cây trâm vàng hình bươm bướm đẹp đẽ tinh xảo, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh..
Giới thiệuTiêu gia tạo phản, tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội . Nàng nhìn thiếu niên ngây ngốc ngồi sụp xuống đất cười khổ một tiếng, cảm thấy Tạ Sơ Thần quá ngốc. Gả cho nàng, bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn không tiếc tất cả muốn cứu nàng. Mở mắt ra lần nữa, lại trở về ngày đại hôn của nàng, mà người phu lang bị nàng gây khó dễ đang ảo não đi vào bằng cửa sau . . .Sống lại một đời, Tiêu Vãn quyết định Đời này nhất định phải ngược chết từng tra nam tiện nữ, đồng thời thay đổi tất cả, chấn chỉnh lại Tiêu gia. Mà nàng lại kinh ngạc phát hiện, phu lang của mình lại ngon miệng như vậy, trung khuyển ôn nhu như vậy, nhu nhược dễ bị ức hiếp như vậy, rốt cuộc trước kia mình bị cái gì che mắt, báu vật như vậy lại không biết quý trọng! Sống lại một đời đương nhiên là muốn cưng chiều rồi . . . ! Xem thêm
Truyện Hành trình sủng phu Tên khác Trọng sinh sủng phu chi lộ tên convert Tác giả Kỳ Dung Tình trạng Hoàn thành Thể loại Cổ đại, trọng sinh, nữ tôn, sủng. Một câu tóm tắt Sau khi tra nữ trọng sinh, không ngừng nỗ lực phấn đấu, liều mạng sủng phu, ngược chết tra nam tiện nữ, đi lên con đường đỉnh cao của nhân sinh! * * * Nữ chính kiếp trước quả thực rất tra. Trọng sinh sau một đường sủng nam chính. Truyện bối cảnh nữ tôn, nam nhân sẽ đến quỳ thủy*, sẽ mang thai. Tam quan của ta đã vặn vẹo, các nàng cảm thấy có thể bỏ qua hai chi tiết đó liền nhảy hố thôi. * * * Văn án bản convert trên wikidich Tiêu gia tạo phản, tịch thu tài sản chém hết cả nhà. Nàng nhìn ngã ngồi trên mặt đất đã ngốc rớt thiếu niên cười khổ một tiếng, cảm thấy tạ sơ thần quá ngốc. Gả cho nàng, bị nàng lợi dụng hoàn toàn, lại vẫn không tiếc hết thảy muốn cứu nàng. Lại lần nữa mở mắt ra, lại về tới nàng ngày đại hôn, mà cái kia bị nàng làm khó dễ phu lang đang từ cửa sau xám xịt mà gả vào.. Sống lại một đời, Tiêu Vãn hạ quyết tâm, này một đời nhất định phải ngược chết đã từng tra nữ tiện nam, đồng thời thay đổi triệt để, trọng chấn Tiêu gia, mà nàng càng là kinh ngạc phát hiện, nhà mình phu lang thế nhưng như vậy ngọt hương ngon miệng, như vậy trung khuyển ôn nhu, như vậy nhu nhược dễ đẩy ngã, chính mình trước kia đến tột cùng bị cái gì che mắt đôi mắt, lại là như vậy không hiểu đến quý trọng! Sống lại một đời đương nhiên muốn sủng sủng sủng lạc! * * * Nếu đọc văn án trên các nàng cảm thấy hơi khó hiểu vậy ta liền tóm tắt đôi câu qua từ ngữ của ta vậy. Yên tâm là truyện đã hoàn edit rồi nhé. Tiêu Vãn kiếp trước nổi danh ăn chơi trác táng, không nghề nghiệp, không học vấn chuyên môn đi trêu hoa ghẹo nguyệt nam nhân nhà lành, cho nên hễ thấy nàng ra cửa là nam nhân có tư sắc chút là liền muốn bỏ chạy. Sau đó nàng vừa gặp liền thích Quý Thư Mặc, tài tử nổi tiếng của kinh thành. Mất ba năm đeo đuổi con nhà người ta, mẫu thân Quý Thư Mặc thấy nàng đần độn vô tri, lại một lòng nghe Quý Thư Mặc, dễ lợi dụng nên đồng ý gả hắn qua cho nàng. Tóm lại một câu kiếp trước là quá thảm. Quý Thư Mặc là tài tử nổi danh nên làm sao mà bỏ kẻ ăn chơi trác táng như Tiêu Vãn vào trong mắt, nên hắn cấu kết cùng Sở Mộ Thanh, tam hoàng nữ cũng là bạn thân plastic của Tiêu Vãn. Không cần nói cũng biết rồi đấy, Tiêu Vãn sau bị hai người này tính kế, mẹ ruột chết oan, Tiêu gia mang tiếng tạo phản, toàn bộ gia tộc bị lôi ra sử trảm. Vả bả trọng sinh để trả thù. Trọng sinh sau thì cũng thuận lợi, bàn tay vàng kiếp trước mà, xóa bỏ danh ăn chơi trác táng, một đường trả thù, lập công danh và truy phu. Nói truy phu thì cũng không đúng lắm, vì nam chính truyện này, Tạ Sơ Thần đã sớm phải lòng nàng ta rồi. Này cũng là nhân vật gây ấn tượng nhất cho mình trong truyện. Tạ Sơ Thần thật sự làm mình rất cảm động, nhất là đọc đến chương cuối, hắn cố gắng cứu vớt hài tử của mình. Tạ Sơ Thần so với Tiêu Vãn danh khí cũng không tốt đi đâu, hắn cũng mang danh điêu ngoa, tùy hứng, cả người béo núc ních, nên là.. hắc hắc.. Đấy là lúc nhỏ thôi. Cuộc gặp mặt giữa một kẻ mang danh ăn chơi trác táng và một kẻ mang tiếng xấu xí, điêu ngoa ** "Tạ gia công tử có phải hay không là kẻ nổi danh xấu xí vô cùng, lại điêu ngoa tùy hứng trong truyền thuyết? Ta, Tiêu Vãn lại đói bụng ăn quàng cũng không thể nào coi trọng hắn." Vừa nghe đến ngoài tường truyền đến tiếng nữ tử cười nhạo, hắn lập tức giận dữ, hùng hổ chạy đến trước chân tường vây, quyển sách đang cầm trong tay cũng liền ném đi qua. "Phanh" một tiếng. Đang cùng bạn tốt vui vẻ trò truyện, Tiêu Vãn liền bị một quyển sách từ trên trời rơi xuống vừa vặn đập trúng. "Nam giới" sách này nhưng dày, nó làm cho kinh thành ăn chơi trác táng nữ Tiêu Vãn đầu đầy sao trời, không chịu nổi giận dữ mà hét lên "Thằng cha nào không có mắt dám ném bổn tiểu thư?" Nhớ tới gần nhất kinh thành toàn lời đồn đãi vớ vẩn, Tạ Sơ Thần oán khí hừng hực, không khỏi chống nạnh nổi giận mắng "Chính bản công tử ném ngươi. Ngươi nói ai diện mạo xấu xí vô cùng, ngươi nói ai điêu ngoa tùy hứng! Người xin cưới bổn công tử vẫn là nhiều từ cửa nam kinh thành đến tận Tạ phủ đâu. Bản công tử lại đói bụng ăn quàng, cũng sẽ không coi trọng ngươi đâu!" ** Thế đấy! Cả hai bọn hắn đều chướng mắt nhau. Sau lại, Tiêu Vãn muốn bày trò anh hùng cứu mĩ nhân truyện xưa cũ rích, muốn Quý Thư Mặc cảm động vì mình nên thuê người giả dạng người xấu, rồi phát huy võ công ba chân mèo cào của bản thân mà bả cho là "soái khí". Nhưng bả cứu nhầm người, cứ ngang nhiên ăn đậu hủ con giai nhà người ta rồi mới nhận ra mình cứu phải cái đô đô béo béo đầy dễ thương. Lúc đó Tạ Sơ Thần đang ở lúc tuyệt vọng nhất, hắn đang muốn đi tìm chết, thì Tiêu Vãn lại xuất hiện. Thế rồi chàng tương tư, tương tư nữ nhân tiếng xấu đầy mình Tiêu Vãn, vì nàng mà giảm cân, vì nàng mà học tập cầm kì thi họa. Nhưng đợi đến khi chàng gầy xuống rồi, đủ tự tin mà tìm đến Tiêu Vãn thì Tiêu Vãn lại đang trong quá trình cuồng nhiệt theo đuổi Quý Thư Mặc. Tạ Sơ Thần liền tự ti, tự ti bản thân không đủ tài mạo song toàn như Quý Thư Mặc, tự ti cho thận phận của mình không xứng với nàng. Cứ mỗi lần chàng thu can đảm định tiến tới thổ lộ với Tiêu Vãn, chàng lại thấy nàng với Quý Thư Mặc, lại chùn bước. Cứ như thế lẳng lặng sau lưng mà yêu thầm, ôm bức họa mà chàng cho là vẽ Tiêu Vãn tốt nhất, mang ngọc bội nàng đánh rơi ra ngắm mà ảo tưởng về buổi tối hôm đó. Sau đó vì bị bắt ép phải gả, rắc rối mới bắt đầu từ đây. Bới vì hiểu nhầm, kiếp trước Tiêu Vãn cực kì căm ghét Tạ Sơ Thần, hại chàng có khổ mà không thể nói ra, khiến chàng bị lửa đốt ngày "thành thân", mái tóc dài bị đốt, chân để lại vệt sẹo. Cả người gầy khô, thậm chí hài tử còn bị mắng là dã chủng mà bị loại bỏ. Nhưng Tạ Sơ Thần vẫn bất chấp không rời không bỏ, để rồi khi nàng bị chặt đầu trên pháp trường, cũng chỉ có chàng mới không màng thân mình ốm yếu mà quỳ gối năm ngày liền xin minh oan cho nàng, dù mắc bệnh vẫn tập tễnh nhặt xác nàng bi thương khóc. Bởi vậy kiếp này trùng sinh, Tiêu Vãn mới nhận ra được tình cảm sâu nặng của chàng, mới nhận ra được bản thân kiếp trước đã cỡ nào ác độc, mới nhận ra mọi âm mưu thủ đoạn nham hiểm của Quý Thư Mặc. Nói thế thôi nhưng truyện ngọt nhé, kiếp này viết nhiều nhưng ta ấn tượng kiếp trước nên lải nhải chút thôi. Nam chính đúng kiểu oa oa, dễ thương muốn rụng tim. Xem sách cấm còn phải ghi chú "động tác này thê chủ có thích", đọc hài muốn chớt. Một vài đoạn mình tự dịch trên wiki nên có chút hơi vấp nhé. "Sơ Thần sẽ không rời đi Thê Chủ..". Tạ Sơ Thần bám lấy hai vai Tiêu Vãn, chủ động hôn lên nàng môi. Trong nháy mắt hai đôi môi chạm nhau, phảng phất dường như có hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi qua. Hắn nhẹ nhàng hôn xong, mặt hơi hơi đỏ lên ánh mắt ngượng ngùng thường thường ngó Tiêu Vãn, lông mi nhẹ nhàng mà run rẩy "Thê Chủ nhưng cũng đừng rời khỏi Sơ Thần, được không?" "Kia một lời đã định, chờ Sơ Thần tỉnh lại, nhất định ánh mắt đầu tiên phải nhìn thấy thê chủ!" "Thê chủ!" Tiêu Vãn trước khi chết, nghe được một tiếng kêu gọi thật bi thương, thê lương, trái tim lập tức lộp bộp một chút. Tên ngốc này, như thế nào còn chưa bị nàng làm tức giận bỏ đi đâu.. Cảm nhận được Tiêu Vãn thân mình dần dần lạnh băng, Tạ Sơ Thần gắt gao ôm chặt nàng, lạnh lẽo độ ấm làm hắn không nhịn nổi mà run rẩy, thống khổ bất lực mà nức nở, thanh âm của hắn thê lương, uyển chuyển, thanh thanh đoạn trường. "Thê Chủ, không cần ném xuống ta.. Không cần ném xuống ta, được không?" Chỉnh sửa cuối 2 Tháng mười hai 2020 cổ đại nữ tôn review sủng trọng sinh
hành trình sủng phu